Vậy là xuân đã chạm ngõ thật rồi! Dẫu vẫn biết mỗi năm khi cái rét của mùa đông bỗng nhường một chút ấm nồng bằng những tia nắng phớt nhẹ thì mùa xuân lại đến, nhưng sao nó vẫn khiến người ta hồi hộp đón chờ đến vậy.
Dù đang hoa niên hay đã trung niên ta vẫn không khỏi bồn chồn mong đợi thấp thỏm. Để rồi sau một thoáng chợp mắt, ta giật mình trước làn mưa bụi nghiêng bay trong gió, rắc cườm trên chồi biếc non tơ, cơn gió còn thoảng hơi sương nhưng nồng nàn hơi ấm, mơn man trên mái tóc, khiến trái tim ta bồi hồi bối rối.
Đất nước vào xuân nơi nào cũng đẹp, thơ mộng và đam mê đến nao lòng. Mỗi khi xuân đến, cỏ cây, hoa lá và muôn loài như chợt bừng tỉnh. Tất cả đều trở nên mầu nhiệm dưới ánh nắng cùng làn gió mát dịu. Hình như có tiếng chim hót trong lồng ngực mỗi người. Có nét đào đậu trên làn môi và nét mai vàng vương trên tà áo dài của người thiếu nữ. Người và hoa, hoa và người, sắc xuân chảy tràn trên từng con đường, hẻm phố.
Xuân về, cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa. Đi giữa đường xuân, tắm mình trong không khí dựng xây của đất nước. Đây đó, những toà nhà khang trang, hiện đại xuất hiện ngày càng nhiều trên những vùng đất một thời là hiện thân của sự nghèo khó. Xuân về, lòng ta như quên đi bao bận rộn, vất vả, để hướng tới tương lai, hạnh phúc. Xuân về ta lại dễ dàng nhận được những tia nắng ấm áp mà có người đã ví xuân như nàng thiếu nữ đang chúm chím nụ cười, đong đưa ánh mắt long lanh như giọt sương buổi sớm và ngân vang như bản giao hưởng của đất trời đang lướt nhẹ nhàng qua từng con phố, bay trên những con đường, hòa vào dòng người hối hả một cách chậm rãi.. làm cho lòng người ai cũng phải sững sờ và đam mê.
Nhưng mùa xuân với sức sống mãnh liệt đậm chất hoang sơ của cảnh vật và con người đưa ta phiêu du về mỗi tiết xuân sang, ta lại thấy những chồi, những lớp lớp lá non cựa mình nhu nhú từng khoảnh khắc lúng liếng sau những tháng ngủ yên trong mùa đông, lại nghe đâu đó những âm thanh bập bềnh đang chuyền đi ở trên cao mà mắt ta không bắt kịp, lại thấy những tiếng chim trong trẻo và tiếng lá cựa mình cùng từng giọt sương long lanh tiếc nuối mãi không chịu tan đi trên đầu những chồi non mới nhú… Tất cả, tất cả như cuốn mọi người vào một cuộc lãng du kỳ vĩ và thú vị của đất trời.
Có lẽ vì thế mà người ta đã ví mùa xuân là mùa của tuổi trẻ và tình yêu. Đó là một sự ví von hợp lý. Cũng vì thế mà mỗi khi xuân về, mọi người như đều thấy lòng mình trẻ lại. Cái rạo rực của đất trời, cái tí tách của chồi non lộc biếc, cái xôn xao của gió núi mây ngàn... tất cả đều bừng lên như men rượu nồng hòa quyện, đan dệt với nhau tạo nên nhiều cung bậc cảm xúc.
Trái tim ai chẳng một lần rung động khi nhìn những chiếc lá non mơn mởn gọi cành cây thức giấc sau giấc ngủ dài của mùa đông. Ngày xuân, bên những nụ mai vàng, đào thắm lòng người như quên đi mọi ưu phiền của năm cũ để cùng với đất trời bước vào một năm mới với những ước vọng và niềm tin.
Đi trong xuân, những hạt mưa răng rắc bụi mờ, thoang thoảng mùi hương trầm phảng phất, dẫu là người hờ hững đến mấy, nông nổi đến mấy cũng sẽ thấy lòng mình xao xuyến, bởi xuân cũng là dịp để mỗi gia đình sum họp, tết đoàn viên, là dịp để tưởng nhớ về ông bà tổ tiên, nhắc nhở con cháu về cội nguồn của dòng họ của dân tộc đã được đúc kết thành một chân lý vĩnh hằng: nước có nguồn, cây có cội, chim có tổ, người có tông..
Cũng có lẽ thế nên xuân đến và xuân đi rồi trở lại, mỗi mùa xuân là một mùa khắc khoải của nỗi nhớ mong. Và cũng bởi thế vẫn tiết xuân sang cho dù không biết đã lặp lại bao lần nhưng sao vẫn hồi hộp như lần hẹn đầu tiên làm lòng người ai cũng rạo rực đến lạ kỳ. Sự tươi trẻ mới đến từng cái bước chân, mới đến từng những khoảnh khắc ngạc nhiên về sự đổi thay từ chính sâu tận tâm hồn, khiến ta cảm thấy thời gian trôi nhanh đến sửng sốt, bất ngờ!
Một mùa xuân mới nữa lại về, mang theo hơi ấm nhẹ nhàng với những luồng sinh khí mới như lay động cỏ cây, đất trời và tâm hồn mỗi người để rồi ta chợt nhận ra mình đã bước sang tuổi mới. Xuân đến cũng mang theo bao nỗi niềm, bao hy vọng và những lời cầu chúc an lành cho năm mới, khiến lòng người thật xốn sang, bối rối. Đi trong ngày xuân bao nhiêu bộn bề lo toan bỗng tan biến chỉ còn cảm giác sẵn sàng đón nhận, sẵn sàng rêu rong lang bạt theo khí sắc của đất trời lãng đãng và chỉ muốn hít thật sâu khí xuân vào lồng ngực, muốn đi thật chậm để được mê man trong mùi lộc non, mùi hương các loài hoa phơn phớt cùng cái rét cuối mùa như bàn tay mềm mại, âu yếm vuốt ve...
Ôi! Mùa xuân đẹp biết bao, diệu kỳ biết bao sao ta chẳng nói thành lời. Điệp khúc mùa xuân vẫn vang mãi và hòa nhịp cùng cuộc sống. Xuân đã về kia trong dòng chảy không ngừng của thời gian và đất trời vạn vật. Những cánh én mùa xuân, cành lộc biếc cũng đang cùng mọi người vẫy chào năm mới. Đặt bút viết vội vài dòng cảm xúc, ta như nghe rõ tiếng xuân tươi mới, rạng ngời và bao dung. Nghe rõ những chồi non, lộc biếc đang nô đùa, …làm cho lòng mình đột nhiên thanh thản một niềm vui khó nói thành lời.